Tuổi trẻ ai chẳng một lần sai
Đã là người chẳng mấy ai hoàn hảo, và ngốc dại là một phần vốn có nguyên sinh của mỗi người. Giả như có những điều ta muốn người hiểu nhưng lại nhất quyết không nói, cứ chỉ biết mong chờ…
Vào lúc tuổi trẻ, ta thường cô đơn. Ta hay khóa trái cánh cửa dẫn đến trái tim mình. Ta lặng thinh trước những người muốn bước vào…
Vào lúc tuổi trẻ, ta thường mắc sai lầm trước rất nhiều việc, nhất là khi cuộc sống có nhiều cám dỗ.
Ta không có quá nhiều kinh nghiệm cho cuộc đời. Ta chỉ đi theo tiếng trái tim mách bảo. Đôi khi ta sợ hãi, chới với và mỏi mệt. Ta không muốn đứng dậy, không muốn chiến đấu…
Vào lúc tuổi trẻ, có những lúc ta rất ngây thơ và khờ dại. Giả như có những điều ta muốn người hiểu nhưng lại nhất quyết không nói. Ta cứ mong chờ ngày hôm nay, ngày mai, ngày mai nữa người sẽ hiểu hết những yêu thương ta dành cho người.
Giả như có những hiểu lầm trong công việc và các mối quan hệ, thay vì mở lời lại lặng thinh.
Có những sai lầm có thể sửa chữa, có những sai lầm không thể. Giữa đường đời, giữa những câu hỏi ta là ai, thế giới này có ý nghĩa gì. Ta kiếm tìm nó mệt nhoài. Ta cố gắng nói với thế giới này nhìn tôi đi, tôi là tuyệt nhất đây này.
Cái tôi khiến chúng ta đôi khi quên mất sự khiêm tốn. Ta mong muốn chứng minh rằng bản thân mình là người giỏi nhất. Mãi về sau này ta mới phát hiện ra rằng sự tuyệt vời không đến bằng cách ta gào lên mà đến từ những cố gắng, nỗ lực và kiên trì của bản thân.
Vào lúc còn trẻ ta thường lẻ loi. Ta hay khóa trái cánh cửa dẫn đến trái tim mình. Ta lặng thinh trước những người muốn bước vào. Ta không trao cho họ chiếc chìa khóa mở thế giới của ta vì ta sợ rằng họ sẽ làm tổn thương ta.
Đến khi trưởng thành ta mới hiểu rằng cô lập chính mình không bảo vệ ta khỏi những tổn thương, mà nó ngăn cản những người yêu mến bước đến với ta.
Vào lúc tuổi trẻ, ta mong ước rời xa mái nhà của mình, cất cánh bay đi thật xa khỏi tổ ấm. Ta hân hoan với những thành phố mới, những người bạn mới. Ta mải mê với những chuyến đi mà thưa dần những chuyến trở về. Cho đến khi ba mẹ đã già, ta mới nhận ra chẳng còn bao lâu để được trở về nữa.
Khi còn trẻ, hãy hiểu những việc mình làm và sửa đổi khi thấy mình sai. Năm tháng không đủ dài để hoang mang hết lần này đến lần khác. Khi ta ở đây nghĩ ngợi và hoài nghi, người khác đã thử và sai hàng chục lần để tìm ra con đường đúng nhất.
Không có công thức, chẳng có quy trình. Hãy hiểu mình và hiểu đời để mọi việc có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Bài: Long Quang Le (Sinh ra để hoang dã).
Bài được đăng tự động từ phần mềm của Đi Gia Lai
Những bài viết của a thực sự rất cuốn ạ 👍
Nhìn tuyệt quá anh ơi 😚
Ngắm tụi trẻ chơi đùa thật thích
Rất thích những tấm ảnh chụp tụi trẻ con của bạn Long Quang Le. Hồn nhiên, trong trẻo, đầy sức sống. Nhìn vô là thấy năng lượng tích cực liền :O
Nụ cười cua e. Hồn nhiên lam
Mê bạn này chụp ảnh quá
Đoc đoan ni mà thấy cái tim đau nhói ” Vào lúc tuổi trẻ, ta mong ước rời xa mái nhà của mình, cất cánh bay đi thật xa khỏi tổ ấm. Ta hân hoan với những thành phố mới, những người bạn mới. Ta mải mê với những chuyến đi mà thưa dần những chuyến trở về. Cho đến khi ba mẹ đã già, ta mới nhận ra chẳng còn bao lâu để được trở về nữa.”
Màu ảnh đẹp xỉu bác ơi, mà các bé nữa dễ thương quá đỗi ạ
Màu ảnh đẹp quá 🌿🌿
Màu ảnh đẹp quá
Tuyệt đẹp
Tuyệt vời 👍
Bài nào a viết cũng cuốn hết ạ😍
Rất thích những bức ảnh của e
Đẹp quá ạ
Đẹp quá bạn ơi
Trần Vĩ
Trần Hữu Thanh
Trung Hà
Trung Kien
Tuyệt vời này :3
Hic. Anh chụp ảnh đẹp. Viết cũng hay 😂
Anh Lan Nhìn yên bình quá ạ
❤️
Bài viết rất thấm, cám ơn bạn
Nhìn các bé dễ thương quá.
Tình yêu luôn đến từ những điều mộc mạc và bình dị nhất. Hãy luôn biết thể hiện tình yêu thương và trân trọng những người thân yêu trong gia đình❤️❤️❤️
Lũ trẻ rất đẹp & hồn nhiên
Ảnh đẹp quá. Có chiều sâu … mình muốn học chụp thế nay quá mà ko biết học ở đâu
Ảnh bác chụp đây ạ
iêu quá😍
E chụp bằng gì & chỉnh màu j đẹp quá vậy